Tuy lần này Mã Khổ Huyền vẫn còn sơ ý nên hai người mới miễn cưỡng đánh ngang tay, nhưng mà Trần Bình An vẫn luôn không xem nặng thắng bại, giống như những gì A Lương từng nói, tuyệt đối đừng chết, trước tiên phải còn sống, mới có thể sống tốt được. Trần Bình An cảm thấy những lời này của A Lương thật sự là bình thường nhưng không tầm thường.Vì thế Trần Bình An nhấc hồ lô rượu giơ lên cao hơn đỉnh đầu, quơ quơ, sau đó sửng sốt một chút, vẻ mặt khổ sở, đột nhiên hắn thu lại bầu rượu, thế cho nên có một vài lời nói hùng hồn sắp thốt ra cũng đều phải nuốt lại vào bụng.
Thì ra là rượu đã hết rồi.
Trần Bình An cúi đầu cột chặt hồ lô rượu bên hông, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tâm ý tương thông với phi kiếm Mười Lăm, rất nhanh thôi trong tay đã có thêm một chiếc túi thêu hoa, sau khi mở ra, bên trong có ba chiếc bánh hoa đào, Trần Bình An cúi đầu ngửi ngửi, không có mùi hư thiu chút nào, vật một tấc thật sự là thần kỳ, đã qua lâu như vậy rồi mà điểm tâm vẫn tươi mới không khác gì khi mới nhận được ở Lạc Phách Sơn.